Nhà thơ Đỗ Trung Quân từng nói “Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn lổi thành người, quả đúng như vậy, quê hương là điểm tựa tinh thần của mỗi người. Điều này được thể hiện rõ qua thi phẩm “Quê hương” của Tế Hanh. Bài thơ để lại trong lòng tôi một cảm xúc khó phai về cách xây dựng chủ đề: nỗi nhớ, tình yêu quê hương da diết. Nỗi nhớ ấy được bộc lộ gián tiếp qua lời giới thiệu mộc mạc, giản dị và cách miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên yên bình và khung cảnh hăng say lao động. Mặt khác, để gửi gắm trọn vẹn cảm xúc của mình, thi nhân đã thổ lổ trực tiếp qua từ “nhớ” trong đoạn thơ cuối. Bài thơ không chỉ hay ở chủ đề mà còn qua cách tổ chức các hình thức nghệ thuật. Đắt giá nhất là cách liên tưởng đầy ví von qua biện pháp tu từ so sánh “chiếc thuyền như con tuấn mã”, “cánh buồm như mảnh hồn làng” nhằm thể hiện một nhịp sống lao động khỏe khoắn. Tôi thực sự ấn tượng với cách nói nhân hóa “rướn thân trắng”, “Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm” bởi sự tinh tế, quan sát, hòa mình vào cuộc đời của con thuyền để cảm nhận. Điệp từ “nhớ” kết hợp với câu cảm thán “Tôi nhớ cái mùi nồng mặn quá!” càng khắc sâu nỗi nhớ da diết về quê hương của thi nhân. Hơn hết là sự tài tình khi lồng ghép yếu tố tự sự, miêu tả và biểu cảm giúp người đọc cảm giác như một câu chuyện đầy cảm xúc về nỗi nhớ quê nhà của người con xa xứ. Như vậy, từ cảm xúc chân thành của thi nhân, tôi hiểu thêm về giá trị của quê hương, cố gắng phấn đầu để quê hương thêm giàu đẹp .
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Nhiều người quan tâm
Bài viết gần đây
Danh mục
Để lại bình luận